THÁNH KINH HUYỀN NGHĨA 91 -120
Các ngươi dùng kéo dùng dao mà cắt cây hái quả, chỉ có tai biến là chưa biết cắt đứt đi, tai biến ấy là do nghĩ các thí dụ so lường không thật, THÁNH giáo không tồn, THÁNH ngôn giả dối, hiểu biết sai lạc thì tơ nhện cắt không được, nói gì đến tai ách nhiều vòng.
Kêu cầu Đức Quan Âm lấy khẩu mà gọi, lấy tâm mà niệm, lấy tay mà viết, lấy thân mà lạy.
Đem tài lợi mà viết chữ phúc ấy thì dù chữ gầy hay béo cũng chẳng đúng. Lấy âm đức mà viết chữ phúc thì dù giấy trắng mực đen viết chẳng ra lời mà đọc mãi không hết.
Cửa THÁNH không nợ các người, chỉ có các người nợ cửa THÁNH, đến nửa câu sám hối cũng không biết, lại có kẻ cả đời không diện THÁNH, cho nên các người đều là giống khế, vẻ ngoài năm múi nhưng chua ngọt trong tâm đều khác nhau.
Ở trong cửa đạo thì phải biết tu, nếu đã là vợ chồng phải yêu kính nhau, nếu đã là anh em phải thông đạt hòa thuận, sắc mặt lời nói đều phải nhu hòa đừng nên chống trái nhau.
Nền đạo chưa khai vì THÁNH thất còn ẩn, đạo lí bị coi thường, THÁNH ngôn bất tập, nghi lễ chưa khai, đệ tử khinh nhờn, coi nhẹ ý THÁNH, lấy mắt trần tìm tướng đạo, lầm lạc các pháp, các ngươi bất tài vô lực, mong cầu gì triển diễn đại đạo thần môn nơi các ngươi.
Cái bóng đi theo hình, bánh xe thì có vết, nhân quả theo nhau, hữu tâm tắc nguyện, hữu nguyện tắc hành, công phu đắc quả, xin điều lành, làm phép lành sẽ được quả lành, chớ nói việc ấy vô ích.
Ngươi thấy thế gian chật hẹp, chán trần tu tiên là vì không rõ chỗ đúng của mình, nếu biết chính vị chính tâm thì hoa nở trước mắt, mây bay trên đầu, tiên cảnh hiện tiền không còn muốn đi đâu nữa.
Đã là con cái do mẹ cha sinh ra, mẹ cha nuôi dưỡng, máu thịt đều là của cha mẹ cho, sinh mệnh có gốc nơi cha mẹ, dẫu được dựng vợ gả chồng cũng phải nhớ đến cha mẹ, dẫu ở xa cũng phải thư từ tham hỏi, quên cha mẹ một ngày thì tổn đức một ngày, nhớ đến cha mẹ một ngày thì vạn thiện được nuôi dưỡng một ngày.
Huyền đức là huyền diệu diệu huyền. Một đời tu phải đến cảnh tiên. Giống như mây bay một mình qua núi. Người tự như hạc bay về trời.